Góc tâm sự - Một ngày mưa - Kí ức phần 2

Mưa, sao lại rơi vào lúc này. Kỳ lạ, mà cũng trùng hợp thật, mưa lúc nào cũng giải tỏa được nỗi niềm của nó. Mà nào có phải mưa là bạn ngồi lắng nghe tâm sự của nó, chỉ là những giọt nước bình thường, mang đến lạnh giá trống vắng. Nhưng đến lúc nào đó nó cảm thấy được sự có mặt của những cơn mưa giống như bạn nó. Cứ mưa là nó tâm trạng, nó cảm xúc, và sau cơn mưa nó bừng tỉnh, tâm sự trong lòng nó được vơi đi. Headphone vang lên những bản nhạc không lời dịu êm nhẹ nhàng, nó hòa mình vào mưa và cái laptop viết lên bao tâm sự.
Nhiều người nhìn thoáng qua, nó cắm cúi với cái laptop thì chỉ biết chơi game. Không ai biết nó nghĩ gì, chỉ biết có làm bạn với cái vật vô tri vô giác. Cái laptop vô tri vô giác đó lại là nơi nó trút bao nhiêu tâm sự, nỗi niềm. Bạn thân thì nó có, nhưng ko phải chuyện gì và lúc nào nó cũng có thể chia sẽ. Tự kỷ ư? Có phần đúng, nó tâm sự với laptop, nó viết những gì nó nghĩ vào và đọc thầm, cho vơi đi sự trống vắng cô đơn của bản thân mình. Nó sống nội tâm, đa sầu đa cảm, nhưng không phải ai cũng hiểu. Người thì nghĩ nó cô lập, người thì nói nó không hòa đồng. Mặc kệ, nó đâu quan tâm, tại vì cuộc sống của nó trước giờ là thế, tách biệt thế giới bên ngoài. Bên mình nó đã có một thế giới nội tâm phong phú, nó chả cần phải ngó ngàng gì tới suy nghĩ mọi người về nó. Buồn, nó có thể tâm sự với laptop; vui, nó có thể đọc 1 bài thơ, 1 câu chuyện mà nó yêu thích, hoặc nghe nhạc, xem phim…Đâu phải lê la ngồi thời sự với nhiều người. Nó tự hào, nó cũng là người có chút tài lẻ và năng khiếu nho nhỏ, cô lập, cá nhân nhưng nó không phải là thằng bất tài vô dụng. Có lúc, nó vẫn giúp đỡ được người này người kia dù chuyện nhỏ. Nó giúp, nó ko quan trọng người kia sẽ giúp lại, nó cũng ít có nhờ vả ai, chuyện gì trong khả năng nó đều có thể giải quyết.
Hôm nay mưa, lại như hôm trước, và nó thấy lòng nhẹ đi. Mà cũng lạ, khi nào cần thì mưa cũng đến với nó. Có hôm trời đang nắng, nó gặp chuyện nóng giận bừng bừng chỉ muốn hét toáng lên, và “rào rào”, mưa kéo đến và tự nhiên nó bớt giận. Nó suy nghĩ điềm tỉnh, tự trấn an mình và cơn giận qua đi. Thế thôi, nó thì khác người. Bữa nay, nghĩ tới chuyện nó với nhỏ nó lại bức rức khó chịu. Cái con người vô tình vô nghĩa kia có gì mà nó phải nhớ, phải mong hoài. Nó thắc mắc mãi, yêu thương quá nhiều rồi từ bỏ không được hay sao. Được chứ, nhưng mất thời gian và chịu tổn thương thôi. Thời gian, tổn thương, nó không ngại. Nhớ hồi cấp 2, nó mất hết 2 năm để quên đi một người nó yêu thương và cũng hơn 3 năm để cái vết thương người đó để cho nó lành thành sẹo. Nó thở dài ngao ngán, chưa bao giờ nó có được hạnh phúc. Bao năm rồi, đời bất công quá hay sao? Yêu thật lòng, thương hết mực và rồi nhận lấy lừa dối, lạnh lùng, tình yêu của nó chỉ thế. Biết bao lâu, nó mất lòng tin vào tình yêu, nó ko thương ko nhớ ko nghĩ tới người con gái nào. Nhưng rồi, nhỏ lại chiếm lấy tim nó, hồi sinh tim nó và nó tiếp tục với những thương tổn từ 1 người yêu vô tình. Nó hối hận vì yêu nhỏ, thà con tim ngủ yên thì giờ nó đâu khổ. Yêu 1 người ko yêu, đã z còn ko xem nó ra gì. Nghĩ mà tủi phận, nhưng yêu thật lòng thì đâu có lỗi. Chả qua chỉ tại nó ko giỏi ăn nói, ko giỏi thể hiện tình cảm của mình. Và nó trắng tay, chán nản, đâm ra cái suy nghĩ muốn có người yêu thì phải có nhiều tiền. Biết là vô lý, nhưng nó lúc nào cũng cần có người để yêu thương. Lấy mục tiêu có nhiều tiền để nó phấn đấu, biết đâu sẽ có người yêu tiền của nó mà chăm sóc lo lắng cho nó 1 thời gian. Giả tạo, nhưng bây giờ nó cũng đâu còn tin vào cái gọi là tình yêu. Người ko có gì trong tay như nó, chỉ có trái tim chung thủy thì đâu làm nên trò trống gì. Ngoại hình ko, tiền bạc ko, ăn nói cũng ko, thì chung quy nó chẳng thể lấy lòng được cô gái nào. Nghĩ theo cái nhìn hiện đại, hạnh phúc của nó cũng chỉ từ tiền mà ra. Bây giờ thì nó phấn đấu, cải thiện ngoại hình và vật chất nó đang có, với hi vọng tìm được người chịu yêu thương nó. Nghĩ nực cười mà bi quan, nó chả có tia hi vọng nào. Nó nghĩ vu vơ đến lúc chạy mô tô, xài smartphone đắt tiền, quần áo hàng hiệu mới có người để ý tới nó. Giờ thì ko?Làm thế chỉ để có hạnh phúc, chả có gì là sai.

Nó ko hẳn là người khó hiểu, chả qua nó ko cần ai hiểu mình thôi! 
11/2014

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bài thơ đưa tiễn-Ôi, thầy!

Tập thơ - Nhật kí con tim - Yêu đơn phương

Truyện ngắn:Yêu từ xa - Thế giới thứ 3