Truyện ngắn: Yêu vụng vặt/Giá trị tình yêu

Nó run run cầm nhàh hoa dại đến gần nhỏ.Nhỏ ngạc nhiên nhìn nó đưa càh hoa mà lắp bắp:
- Tôi...thích...bạn!
Nhỏ bật cười:
- Đừng đùa nữa,a cũg biết là tôi ko thích a kia mà.A khờ khạo như z thì làm sao hợp với tôi!
Rồi nhỏ vào nhà,bỏ lại nó đứng lặg người.Đúng,cù lần khờ khạo như nó ai mà yêu.Nó buồn,nước mắt nó rơi,ngoài im lặng nó ko biết làm gì.
...
Nó cùng cha mẹ lên thàh phố thăm gia đìh dì.Một pữa nó chợt gặp nhỏ ở nhà đối diện,vô tìh nó và nhỏ nhìn nhau.Chỉ 1 ánh mắt thoáng qua đã làm trái nó xốn xang.Sau hôm đó,nó hay ra sân đứng nhìn sang nhà nhỏ,đợi nhỏ đi học về.Để nó đc thấy nhỏ,với nó như z đã là vui lắm.Gia đìh biết chuyện,ai cũg phản đối,nó như vậy làm sao có thể với con nhà quyền quý như nhỏ?Nó im lặg,nó vẫn trộm nhìn nhỏ,rồi đến lúc nào đó nó ko hay nó đã yêu nhỏ.
...
Nó lại đứg ngoài sân,đợi nhỏ đi học về.Nó vẫn vui khi nhìn thấy nhỏ trên chiếc xe tay ga đắt tiền.Nhưng niềm vui pha một chút buồn.Nó đi vào nhà,ngồi trầm ngâm.Lại rơi nước mắt,nó yếu đuối như thế từ bao giờ?Sau pữa gặp nhỏ,lâu lâu nhớ tới câu nói của nhỏ nó lại khóc.Nhỏ ko hiểu lòng nó,nhưg nó biết thân phận,nó ko dám trách gì.
...
Nó đang nằm thì nge tiếng xe cấp cứu trước nhà.Nó ngạc nhiên bước ra,nhìn sang nhà nhỏ thì thấy tụ tập đông người.Nó bước qua,tự dưng nó thấy lo.Thấy một người đứng vừa khóc vừa nhìn theo xe,nó chạy đến hỏi:
- Chuyện gì mà cô khóc dữ vậy?
- Nổ bếp ga...con Như...nó bị...bỏng...nặng...
Nó hốt hoảng,nó lấn khỏi đám đông,rồi cắm đầu chạy theo chiếc xe.Nó vừa chạy vừa hét tên nhỏ...
Nó đuối sức ngã khụy,lại khóc.Nó nức nở,tim quặg thắt,nó thươg nhỏ quá,nó ngước nhìn chiếc xe đi xa khuất.Nó ko mún nhỏ gặp chuyện gì,nó mún nhỏ bìh yên.Nó mún thăm nhỏ,nhưg nó ko biết đườg đi.Nó đàh trở về,nước mắt lăn dài.Ngày mai nó phải về quê,nhưng nó lại nghĩ tới nhỏ.Nó ko mún về,nó phải ở lại chăm sóc cho nhỏ.Nó về nhà,khuya rồi mà nó chưa ngủ đc.Nó lo quá,đàh trăn trở cả đêm...
Vừa sáng sớm,nó xin cha mẹ tới bệh viện.Nó kể lể đến rơi nước mắt,ông bà thươg nó đàh cho nó đi.Nó còn xin ở lại lo cho nhỏ,rồi về sau...
Nó mua ít trái cây rồi vào thăm nhỏ.Nó gặp gia đìh nhỏ hỏi thăm bệh tìh,nó thêm đau xót khi biết nó ko chỉ bị bỏg mà còn bị thươg ở mắt,có thể mù,nó đau nhưng cố kìm nước mắt.Nhỏ chưa tỉh,vẫn nằm mê man,nhìn nhỏ băng bó 1 bên mặt,nó đau lòng.Nó đến cạh nhỏ,nhìn thật lâu,nó thầm mong nhỏ ko sao.
Nó vào thăm nhỏ đều đặng,rãh là nó lại đi.Nó ko có nhiều tiền,nó chịu nhịn ăn ság để có ít tiền mua báh hay trái cây đem vào.Nhỏ đã tỉh,nhưng vẫn đang điều trị.Nó lo lắg cho nhỏ,dù hơi vụng về,nhưng nó ko biết làm gì.Nó an ủi độg viên nhỏ,cho nhỏ ăn báh,kể chuyện nhỏ nghe,...nó làm hết nhữg gì có thể.Nhờ có nó ở bên cạh,nhỏ đỡ buồn,ko thấy cô đơn,dù nó hơi ngố,nhưng nhỏ thấy vui,hay cười vì nó.Dần dần gương mặt nhỏ cũg làh lại,chỉ có đôi mắt là vẫn băng kín.Nó thắc mắc nhưng ko biết hỏi ai.Tìh cờ nge mấy bác sĩ nói về nhỏ,nó chết lặng,nhỏ cần thay mắt,nếu ko sẽ mù.Nó lại khóc,nó ko mún nhỏ bị như z.
Nhỏ đc hiến mắt,và chữa làh.Nhỏ và gia đìh vô cùg hphúc,địh tìm người hiến mắt để hậu tạ nhưng hỏi thăm ai cũng ko biết,ngay cả bác sĩ.Nhỏ vui mừng hphúc,nhưng vẫn có chút thiếu vắng.Nhỏ ko hiểu vì sao ko thấy nó vào thăm nữa,nhỏ hay nghĩ về nó.Về nhà,lâu lâu nhỏ nhìn sang nhà bên kia;nhưng ko thấy nó.
Nhỏ đi tái khám,gặp bác sĩ.Nó hỏi thăm đc ít thông tin về người hiến mắt,nhỏ nôn nao trog lòg.Nhỏ nghĩ tới nó,chẳng lẽ là thật?Nhỏ mún biết rõ,chạy sang nhà dì nó hỏi thăm mới biết nó về quê.Nhỏ xin địa chỉ rồi chạy đi tìm.
Nhỏ nóg lòg,ko hiểu sao nhỏ thấy lo cho nó.Đường khó đi và xa lạ,nhỏ hỏi thăm mãi gần trưa nhỏ mới đến.Một căn nhỏ nằm khuất trog hàg rào dâm bụt,nhỏ nhìn vào,thấy nó đang ngồi đưa tay chăm cây hoa.Nhỏ vui mừng,vội chạy xe vào.Nge tiếg xe đỗ,nó đứng dậy:
- Ai thế?Có việc gì cần thì vào nhà ngồi nghỉ chân uống nước 1 lát đợi cha mẹ tôi về!
Nó xoay lại,nhỏ chết lặng.Nhỏ nhìn nó,hai mắt băng kín,đang mò mẫm đi từg bước với cây gậy.Nhỏ rơi nước mắt,bật khóc,nhỏ chạy đến ôm chằm lấy nó.Nó ngạc nhiên:
- Ai vậy,sao lại ôm tôi mà khóc?
Nhỏ cầm tay nó mà thổn thức:
- E là...Như!

 Nó lặg người,là Như sao?Nó đưa tay lên má nhỏ,nó cảm nhận những vết sẹo chưa làh.Nó vội lấy tay lau nước mắt cho nhỏ:
- Như...Như đừng có khóc.Như khóc tui...tui xót lắm!
- E biết rồi,e..e xin lỗi...hix!
- Như đâu...có lỗi..
- Lúc trước...e đã ko nhận ra tấm lòg...hix...của a!
- Tui hiểu...tui ko xứg...tui đâu trách gì...Như.
- E...e biết e sai-Nhỏ đưa tay lên hai mắt băng kín của nó-A biết...đôi mắt quan...trọng lắm ko?Sao...a lại...hix...làm z?
- Tại...tui thươg Như,thươg nhìu lắm.Tui ko...mún Như mù!
- Em xin lỗi...hix!
Nhỏ oà lên ngẹn ngào,nó khẽ choàng tay ôm nhỏ mà vỗ về,hai mắt băng kín đã ướt đẫm...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bài thơ đưa tiễn-Ôi, thầy!

Tập thơ - Nhật kí con tim - Yêu đơn phương

Truyện ngắn:Yêu từ xa - Thế giới thứ 3