Truyện ngắn: Nước mắt chia xa

Nó dọn vào phòg trọ,chíh thức trở thàh 1 sinh viên.Ngàh côg nghệ thôg tin,như nó hằg mơ ước.Cạh phòg trọ của nó là 1 cô bé dễ thươg,nhỏ sớm chiếm lấy cảm tìh của nó chỉ trog vài lần gặp mặt nhau.Mún làm quen với nhỏ,nhưg nó ko biết phải làm gì.Đôi lần nó cũg cười cười,chào hỏi nhỏ,nhưg nhỏ ko quan tâm gì tới nó.Nó cũg bùn,nhưg bùn trog im lặg,nó cũg biết nó ko đẹp,nó nhà quê.Nhưg niềm vui mỗi khi nó gặp nhỏ,đc nhìn nhỏ cười sớm làm vơi đi nỗi bùn ấy.Nó chỉ mog đc ở cạh nhỏ,nhìn nhỏ cười vui đã là hạh phúc với nó rồi.
Nó tìm côg việc chạy bàn ở quán cafe gần trườg,đủ để trag trải.Đi học cả ngày,đến tối lại phải chạy lên quán làm đến hơn 10h.Vất vả là thế,nhưg nó vẫn kiên trì.Nó chỉ trôg hết giờ làm để về nhà gặp nhỏ,chỉ như z mà nó vơi bớt mệt nhọc.Nói là gặp,nhưg thực ra nó chỉ đứg cạh cửa sổ nhìn nhỏ học bài.Đơn giản thế thôi,nhưg đó là niềm vui lớn với nó.Nó vẫn đợi cơ hội để đc quan tâm lo lắg cho nhỏ,vì bây giờ nhỏ là người quan trọg nhất với nó.
....
Hôm nào cũg z,nó cũg ngồi chờ ở ghế đá trên hàh lag để gặp nhỏ.Hôm nay vẫn thế,nhưg sao lâu quá ko thấy nhỏ vào lớp.Đêm qua nó về thì nhỏ ngủ rồi,nên chẳg biết thế nào.Nó vô lớp hỏi bạn của nhỏ mới biết nhỏ bệh nên ko đi học.Nó hơi nôn nao,muốn về thăm nhỏ xem bệh thế nào.
Tan học,nó vội đạp xe ra chợ mua cháo và thuốc rồi về mang sag phòg nhỏ.Thấy nhỏ vẫn nằm,nó mag tô cháo đến địh cho nhỏ ăn ngay.Choàg tay qua người dìu nhỏ ngồi dậy,nhỏ chợt tỉh giấc.Thấy nó đag ôm mìh,nhỏ vội xô mạh nó ngã xuốg sàn,úp cả tô cháo nóg lên tay nó.Nhỏ lớn tiếg:
- Vô phòg người ta địh lợi dụg hả?
Nó nhăn mặt vì bỏng rát ở tay,nhưg vẫn cố nói:
- Biết Như bệh nên tôi mag cháo qua...địh đỡ Như ngồi dậy thôi mà...
-Có cần thiết ko?
Câu nói ngắn gọn nhưg làm nó đau nhói.Nó im lặg bước ra,đi về phòg cùg 2 vết thươg,ở tay và ở con tim.
Mấy ngày trôi qua,cũg vì bị bỏng mà cả việc học lẫn việc chạy bàn của nó đều sa sút.Nó cố tìh xa láh nhỏ,ko mún gặp mặt vì sợ nhỏ sẽ ghét nó thêm.Nó bùn,cũg chỉ 1 mìh,nhưg ko biết làm gì khác.Nhiều ngày trôi qua,tay nó cũg làh,chỉ có con tim là đau nhói ko nguôi nhữg lúc chợt nhớ lại câu nói của nhỏ.
....
 Nó đag ngồi thì thấy 1 cặp bước vào quán.Nhưg sao cô gái quen quen,làm nó chú ý,sao thấy giốg...Khi nhận ra thì nó lặg người,là nhỏ.Nhỏ đag đi cạh 1 cậu con trai,tay trog tay tìh tứ.Nó ngẩn ngơ,đến nỗi chủ quán phải ra gọi nó mới giật mìh.Nó tiến đến bàn của nhỏ,cố bìh tĩh nhưg vẫn rụt rè:
- 2 bạn...uốg gì?
- Cho 1 ly cafe và 1 ly cam vắt.
Nó lẳng lặg đi vào,mãi lo nghĩ tới nhỏ đến nỗi ko chú ý thấy bậc thềm cao nên vấp ngã chảy máu trên trán,đến nỗi chủ quán phải cho nó về.
Về nhà,nó vừa lau vết thươg trên trán,vừa lau nước mắt rơi lên tay.Nó buồn khi nhìn nhỏ bên người khác,nó tự dằn vặt nó.Khoảg cách nó với nhỏ thật xa,ở gần nhau,gặp nhau mỗi ngày mà cứ như người vô hìh.Càg nghĩ,nước mắt nó càg ướt đẫm.Đầu óc trốg rỗg,nó ko biết làm gì.Nó cố kiềm nước mắt để tập trug học;nhưg vô dụg,nó cứ nghĩ đến nhỏ ko ngừg.
Từg ngày trôi qua,nó vẫn lặg nhìn nhỏ,vẫn âm thầm quan tâm nhỏ.Sau bao nhiêu niềm đau nhỏ trao nó,nó vẫn ko ghét bỏ,trái tim nó luôn yêu thươg nhỏ.Nó đã suy nghĩ,đắn đo và nó chấp nhận yêu đơn phươg.Đơn giản,nó chỉ cần người nó yêu được vui vẻ,hạh phúc là đủ.Chỉ thế thôi,hạh phúc với nó là nụ cười của nhỏ.
...
Quán đóg cửa,chuẩn bị về thì bạn nhỏ gọi,nói nó đến quán bia đưa nhỏ về.Nó hơi ngạc nhiên,nhưg ko hỏi thêm.Nó vội tìm đến địa chỉ quán bia,cũg gần chợ.
Bạn nhỏ nói nhỏ buồn vì bạn trai chia tay nhỏ,làm nó thôg cảm và thươg nhỏ vô cùg.Nhỏ say rồi,ngất cả trên bàn,nó phải dìu nhỏ lên chiếc xe đạp rồi chở về.Nó ko chạy,chỉ đặt nhỏ ngồi lên yên xe rồi dẫn bộ về.Suốt quãg đườg dài,vừa đi bộ vừa phải giữ chặt nhỏ nhưg nó ko thấy mệt.Ở cạh nhỏ làm con tim nó bồi hồi,chốc lát nó lại nhìn nhỏ rồi cười hạh phúc.
Về nhà,ko có chìa khóa phòg nhỏ nên nó đặt nhỏ nằm lên giườg mìh.Nhỏ vẫn ngủ say,nó mới đến ngồi cạh nhỏ.Lần đầu đc ở cạh nhỏ thật lâu,nó cảm nhận cảm xúc trái tim mìh.Nó rụt rè cầm tay nhỏ giữ chặt,hồi lâu nó dọn chỗ xuốg đất để ngủ.
Nó thức dậy thật sớm,1 buổi ság thật ấm áp.Ấm áp khi nó đc ở cạh nhỏ,ấm áp khi đc nhìn nhỏ ngủ ngon giấc.Nó ngồi cạh nhỏ đưa tay vuốt ve đôi má nhỏ,rồi vén nhẹ mái tóc nhỏ.Nó mún nói nhỏ biết nó yêu nhỏ biết mấy,nhưg tiếg yêu thươg cứ để trog lòg ko nói ra đc.Chợt nhỏ tỉnh giấc,thấy nó lại vội xô nó ra:
- Mấy người làm j z?
- À, đêm qua Như say quá nên tôi mới để Như ngủ lại đây.
Nhỏ hốt hoảg vung tay tát mạh nó ngã xuốg đất:
- Mấy người làm gì tui hả?
- Tôi có làm gì Như mà Như tát tôi chứ...hix-Nó ứa nước mắt vì đau rát.
- Z sao tôi ở trog phòg mấy người?
- Như ko nhớ j sao?Đêm qua Như...
- Thấy tôi say nên đem tôi vào phòg địh giở trò phải ko?-Nhỏ ngắt lời.
- ĐỂ TÔI NÓI ĐC KO?
Nó quát lên làm nhỏ giật mìh im lặg.Nó cố gắg kiềm lại uất ức và nỗi đau xé lòg mà giải thích:
- Quyên gọi tôi đến quán bia đưa Như về,Như say quá rồi.Ko có chìa khóa phòg Như,tôi mới để Như ở lại đây.Ko ngại đườg xa dìu Như về,đã vậy còn nằm dưới sàn nhườg giườg cho Như ngủ.ĐÃ KO CÁM ƠN THÌ THÔI,MÀ CÒN ĐỐI XỬ VỚI TÔI NHƯ Z-1 giọt nước mắt chảy trên má nó.
Nhỏ cuối đầu ngại ngùg, có lẽ cảm thấy mình hơi quá đáng khi tát nó và nge những gì nó phân trần.Nước mắt nó vẫn rơi,mặn đắg và nóg hổi,nó lấy tay lau vội.Nó và nhỏ im lặg,ko ai nói j. Nó đứng lên định đi ra ngoài, nhỏ ái ngại nhìn theo rồi ấp úng:
- Như...Như xin...lỗi!
Nó im lặg,nó ko cần xin lỗi.Dù j tim nó cũg tổn thươg rồi,vẫn đag đau âm ỉ đó thôi.Nó hằn học:
- Tỉh rồi thôi về đi.Ở đây 1 hồi lại nói là tui lợi dụg.
- Như...xin lỗi mà.
- Tui ko cần,Như làm tui tổn thươg z là quá đủ rồi.Xin lỗi là đc sao?
Nhỏ im lặg,nó mới tiếp tục:
- Như biết tại sao tui quan tâm Như nhiều z ko?
Thấy nhỏ lắc đầu,nó nở 1 nụ cười chua chát, chua chát của cái sự thật phũ phàng nó đang đón nhận:
- Ko biết.Cũg đúg,Như có quan tâm j tui.Ừ thì tại vì tui yêu Như đó, có được ko?Trót thươg trót yêu nhiều quá nên tui mới quan tâm Như như z,dại khờ đi yêu 1 người ko đếm xỉa j tới mìh,toàn dàh đắg cay đau khổ cho mìh.
Nhỏ chợt khóc thút thít khi nge nó nói,ko biết nhỏ nghĩ j.Nó tiếp tục:
- Như về đi,để tui yên.
- Để...Như xem vết thươg trên mặt pạn nha-Nhỏ bước đến gần nó
- ĐÃ BẢO ĐỂ TUI YÊN!
Nhỏ ôm mặt chạy ra,nó ko giữ lại.Đóg cửa lại,nó ngồi tựa vào góc tườg,hai tay ôm mặt, khẽ lau nước mắt và xoa nhẹ lên má đang nóng rát.Nó buồn,nó đau,nhưg mặc kệ;nó tự nhủ ko nên quan tâm nhỏ nữa.Tìh cảm dàh cho nhỏ vẫn như z,nhưg nó ko mún nhận thêm đau khổ nữa.
...
Nó ít quan tâm tới nhỏ hơn,ko còn nhữg lúc trộm nhìn nhỏ cười nữa.Nó tập trug vào học hàh và côg việc hơn,ko dàh thời gian nghĩ ngợi nhug nhớ nhỏ nhiều như trước.Có gặp mặt nhỏ,nó cũg dửg dưg bước qua.Nó ko hi vọg nhỏ sẽ quan tâm tới mìh nữa,dù bao nhiêu nỗi lòg nó đã nói ra cho nhỏ biết rồi.
Vết thươg trên mặt dần làh,chỉ vết thươg lòg là dai dẳn.Đôi lúc trái tim nó nhắc đến nhỏ,nhớ tới nhỏ,nhữg lúc thấy nhỏ nó cũg mún quan tâm.Nhưg nó xóa ngay ý tưởg ấy,vô ích thôi.Nhỏ đã ko thích,thì cố quan tâm cũg z.Bạn nhỏ hỏi nó sao lúc này ko thấy nó hỏi thăm đến nhỏ nửa,nó chỉ cười cười ko nói j.
...
Đag đạp xe về thì nó thấy 1 người ngồi cạh chiếc xe ngã bên.Địh đến hỏi xem chuyện j thì nó chợt nhận ra biển số xe của nhỏ.Nó ngưg lại,nhìn xem có ai giúp nhỏ ko.Sao hôm nay đườg vắg vậy,ko thấy ai qua lại.Do dự 1 lúc nó chạy đến:
- Bị sao z?
Nhỏ nhăn nhó nhìn nó:
- Đag đậu xe nge điện thoại bị
người ta va chạm ngã xe,làm Như té theo.Bị bong gân đau quá à!
- Về nỗi ko?
- Đứg dậy ko nỗi lun nè,sao về đc?
- Uk,z để tôi đở lên xe rồi chở về.Đc ko?
- Ừa cũg đc.
Nó khóa xe nhỏ,cúi xuốg bế nhỏ lên xe đạp rồi dắt bộ về.
Ở cạh nhỏ,trái tim nó rung độg.Cứ tưởg ko quan tâm ko nghĩ tới nhỏ thì sẽ quên đc,thế mà...Nó mặc kệ,ko quan tâm nhiều quá là đc.
Nó mở cửa phòg,dắt xe vào rồi bế nhỏ đặt lên giườg,rồi nó quay ra dắt xe nhỏ về.Nó đứg trước nhỏ ra lệh:
- Đưa chìa khóa phòng đây,tôi mở cửa rồi về!
- Ngồi nghỉ tí ko đc sao?
- Ko tiện.
- Sao ko?Bộ tui phiền Long lắm hả?
- Ừ,phiền.1 lần bỏng tay 1 lần bị tát là đủ phiền rồi.
- Chuyện cũ bỏ qua ko đc sao?Tui biết lỗi rồi mà.
- Thôi ko nói nhiều,đưa chìa khóa đây.
Nhỏ tiu nghỉu mở ví đưa chìa khóa cho nó.Nó sag phòg nhỏ mở cửa,đem xe vào rồi bế nhỏ sang.Đặt nhỏ ngồi lên ghế rồi nó nói:
- Lấy dầu nóg bóp chân đi.Tôi về.
Nó quay lưng địh bước ra thì nhỏ nói:
- Khoan đi đã!
- Chuyện j?
- Quay lại đây nge Như nói nè.
- Thì nói đi.
- QUAY LẠI NHÌN MẶT TUI NÈ!
Nhỏ kêu lên làm nó giật mìh quay lại,và nó bắt gặp vẻ mặt khó chịu của nhỏ.Nhỏ to tiếng:
- Long nói Long thươg tui,mà tỏ thái độ z đó hả?
- Thì đã sao?Như cần j phải quan tâm.Tôi thế nào kệ tôi.
- Nói z mà nge đc hả?Đối xử lạh nhạt z mà nói thươg tui j chứ.
Nó ôn tồn:
- Chả phải lúc trước tôi đối xử rất nhẹ nhàg tìh cảm với Như đó sao.Để rồi tôi nhận bao nhiêu chua xót đắg cay,Như có quan tâm tôi ko?Bây giờ,ko muốn đau khổ nữa nên tôi mới lạh nhạt như z,có j sai?
Nhỏ im lặg nhìn nó hồi lâu rồi hạ giọg:
- Tại lúc trước,tui chưa tin,chưa hiểu Long.Pây giờ thì hiểu rồi,sao ko dàh tìh cảm và sự quan tâm cho tui?
Nge nhỏ nói,lòg nó se lại.Tự nhiên nó lại thấy mềm lòg,và thấy thươg nhỏ.Nó im lặg,ko biết nói j thì nhỏ lại nhỏ nhẹ:
- Hay tại Long ko còn thươg tui nữa?
Nó ko biết phải nói sao cho nhỏ hiểu.Thật lòg nó vẫn thươg nhỏ,nhưg nó sợ nhỏ sẽ lại làm nó đau.Nó phân vân,lúg túg:
- Ko phải thế...mà...mà tại...
- Tại sao?
- Tại...tôi...ko đủ can đảm để...tiếp tục yêu Như.Tôi...sợ cảm giác đau khổ lắm rồi.
 Nhỏ im lặg,ko dám nhìn nó.Nó thở dài,sự thật lúc nào chả phủ phàg;giá như nó ko yêu nhỏ thì mọi chuyện sẽ khác.Nhưg nó đã yêu nhỏ,yêu quá nhiều,ko phải nói quên là quên đc.Yêu đơn phươg,đau khổ 1 mìh,tìh yêu nó chỉ thế thôi.Nó nhìn nhỏ:
- Tôi về,Như nghĩ đi!
Rồi nó về phòg,ko mún nghĩ thêm tới cái phũ phàng của mìh nữa.

Đang học bài, điện thoại nó chợt vang lên. Là mẹ, nó ngạc nhiên có chuyện gì mà mẹ lại gọi nó lúc khuya như vậy. Nó bắt máy:
- Con nghe mẹ, mẹ khỏe không?
- Ừ mẹ khỏe.
- Có chuyện gì mà mẹ gọi con vào giờ này vậy?
- Ừ chả là chú con ghé nhà chơi, nói là kiếm được chỗ này làm lương khá lắm, con vào làm có tương lai hơn là đi học…
- Dạ, rồi sao hả mẹ?
- Mẹ thấy cũng hợp lý. Nên gọi con nhắc con soạn đồ về quê chuẩn bị đi làm.
Nó bở ngở, im lặng hồi lâu.
- A lô, con đâu rồi?Nghe mẹ nói không?
- Dạ nghe, sao đường đột quá con bỡ ngỡ. Sao mẹ vội vàng như vậy?
- Chú con nói chỗ này lương cao nên khối người muốn vào. Tại quen biết với người chủ nên mới giữ chổ được đó con. Thôi con lo chuẩn bị đi mai về sớm. Cuối tuần đi với chú luôn.
- Dạ mẹ tính sao con nghe vậy.
- Ừ vậy mẹ cúp máy đây. Con chuẩn bị đi.
Cúp máy, nó còn chưa tin vào sự thật. Điều nó lo sợ nhất lúc này là phải xa nhỏ, dù nhỏ không yêu thương gì nó như trong thâm tâm nó vẫn yêu nhỏ rất nhiều. Nó nuốt thầm nước mắt, hóa ra kết cuộc của nó với nhỏ là như thế, chợt khoảnh khắc nó rời xa nhỏ hiện ra trong tâm trí. Mà thôi, nhỏ không yêu nó thì cũng thế thôi, có gì tiếc nuối. Mấy ngày rồi nó cũng có làm lành được với nhỏ đâu. Có lẽ nhỏ không thuộc về nó, và nó trọng lời mẹ hơn, nó đi học cũng vì lo cho gia đình, nay mẹ tính như vậy cũng là tương lai của nó, nó nghĩ học cũng tốn kém thôi thì đi làm lo cho gia đình cũng tốt hơn. Nó mỉm cười đi thu dọn quần áo, sách vở.
…..
Nhỏ vào lớp vừa đúng giờ học, nhìn xuống bàn nó nhưng không thấy, nhỏ lấy làm lạ. “Mỗi bữa Long đi học đúng giờ lắm mà, sao nay không thấy đâu?Hay là bệnh rồi?”, nhỏ nghĩ mà thấy lo lo. Tan học nhỏ vội chạy đi mua cháo, nhỏ nghĩ nó sẽ vui lắm khi ăn cháo của nhỏ mua. Cả đêm qua nhỏ suy nghĩ, nhỏ cũng định sẽ xin lỗi và làm lành với nó. Dù gì có người yêu thương nhỏ như vậy cũng tốt biết mấy, nhỏ chạy xe mà lòng hồi hộp lẫn nôn nao.
Vừa về đến ngõ, nhỏ thấy nó gật đầu chào chủ nhà trọ, trên vai là ba lô to. Nhỏ hơi ngạc nhiên, bước đến gần nó. Nó nhìn nhỏ, không nói gì, hồi lâu nhỏ mới hỏi:
- Ủa Long đi đâu vậy?
- Về quê.
- Sao sáng nay Long không đi học?
- Tôi nghĩ học luôn rồi.
- Ủa sao vậy? Rồi nãy thấy Long chào chú nữa?
Nó im lặng, chợt chú nhà trọ nói thay lời nó:
- Nó mới trả phòng cho chú đó Như.
Nhỏ im lặng. Sao lại như vậy, nhỏ còn chưa làm hòa với nó mà, còn chưa quan tâm được nó nữa mà. Nhỏ chợt buồn, nhìn nó, rồi rụt rè:
- Long về luôn hả?
- Ừ, Như hỏi chi?
- Nay không thấy Long đi học, tưởng Long bệnh nên Như mua cháo cho Long nè. Nhưng giờ…
- Thôi cảm ơn Như nghe, tôi không có bệnh gì cả. Như đi học về mệt thì vô cơm nước nghĩ ngơi đi. Tôi đi đây.
Nó bước ngang, chợt nhỏ níu lấy tay nó, thủ thỉ:
- Long…Long…Như…xin lỗi.
- Về chuyện gì?
- Lâu nay, Như không biết trân trọng tình cảm của Long. Để bây giờ…
- Như không yêu Long, thì tình cảm thế nào cũng vậy thôi. Nay rời xa nhau, tôi không buồn thì thôi tại sao Như phải buồn.
- Từ hôm Long nói mấy lời ấy đến nay, Như suy nghĩ nhiều lắm-Nhỏ chợt trầm xuống rồi nghẹn ngào-Định hôm nay làm lành với Long, rồi sẽ quan tâm Long nhiều hơn. Lâu nay…Như vô tình quá…Vậy mà chưa kịp…thì…hix.
1 giọt nước mắt rơi, sắp xa nhau nhỏ mới cảm nhận được sự quan tâm mà bấy lâu nó dành cho nhỏ. Giờ thì chắc đã muộn. Nó lặng nhìn nhỏ, cố kìm không để nước mắt tuôn ra, gạt nhẹ tay nhỏ ra rồi ôn tồn:
- Như đừng có nói như thế, Như cũng không có lỗi gì cả. Giờ có nói thêm gì thì tôi cũng phải đi. Như ở lại ráng học, giữ gìn sức khỏe, và hãy sớm tìm một người yêu thương chăm sóc cho mình. Chào Như!

Rồi nó bước đi lặng lẽ, để lại nhỏ đứng đó nhìn theo trong dòng nước mắt lăn dài. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bài thơ đưa tiễn-Ôi, thầy!

Tập thơ - Nhật kí con tim - Yêu đơn phương

Truyện ngắn:Yêu từ xa - Thế giới thứ 3